Bố tôi là bác sỹ đa khoa có tiếng trong ngành y nhưng mẹ tôi có vẻ không mấy hài lòng với nghề y của bố. Bởi vậy, mẹ thường cạnh khoé bố khi lên tiếng dạy bảo tôi trong bữa cơm hiếm hoi khi có mặt bố “Con đừng có dại mà lấy con trai ngành y, vừa khô vừa khổ cả cuộc đời, rồi ăn cơm bệnh viện nhiều hơn cơm nhà vợ nấu”. Học ngành Y vừa có thể vừa kiếm được nhiều tiền, vừa hạnh phúc với cống hiến của bản thân cho xã hội nhưng mẹ bảo lấy chồng nghề y vừa khô vừa khổ cả đời con gái. Ấy thế mà cuộc đời lại trớ trêu làm sao, tôi lại yêu một anh chàng ngành y đa khoa học trò của bố. Anh đang là sinh viên năm cuối của trường cao đẳng y tế Hà Nội, học ngành Y sĩ đa khoa thực tập khoa hồi sức cấp cứu ở bệnh viện mà bố tôi là Trưởng khoa. Ngày đầu mới quen, tôi cũng không ưa con trai nghề y lắm vì những câu nói của mẹ “yêu con trai nghề Y khổ lắm”. Ấy vậy mà sau 2 tháng, tôi đã bị đổ như chuối ngay dưới chân anh. Anh không lãng mạn, ngôn tình, không phải “soái ca” như phim Hàn vẫn thường mô tả… Tôi có cảm tình với anh từ lúc bắt gặp anh chăm chú đọc từng trang trong cuốn “Y Dược Việt Nam” mà tôi để quên ở bệnh viện khi mang cơm cho bố. Tôi thấy anh thật đáng yêu khi trích dẫn những điều thú vị từ cuốn “Dược học Việt Nam” để tán tỉnh nữ sinh Trung cấp Dược Trường Trung cấp Y khoa Pasteur như tôi. Tôi không nghe lời mẹ, yêu trai nghề y vì? Tôi yêu anh bởi sự chân thành, ấm áp, tốt bụng. Tôi yêu anh ở sự chỉn chu, trưởng thành và cẩn trọng của người làm nghề y. Tôi yêu anh vì cái suy nghĩ chín chắn và chững chạc của anh. Anh nói rằng, nghề y cần sự kiên trì, cẩn trọng bởi vậy chỉ một chút sơ suất có thể gây tai biến y khoa gây hậu quả nghiêm trọng như trường hợp của học sinh Lê Thị Hà Vi (SN 2000, ngụ xã Ea B’hốk, huyện Cư Kuin, Đắk Lắk) bị cưa chân vì sự sai sót của nhân viên y tế tại BV Đa khoa Cư Kuin. Tôi yêu anh vì cái hoài bão lớn lao và sự cố gắng không biết mệt mỏi của người học ngành y khoa. Anh tâm sự rằng anh phải nỗ lực hết mình để trở thành bác sỹ giỏi, thầy thuốc tốt, cứu giúp người không may mắc bệnh. Ngày tôi nhận lời làm bạn gái cũng chính là ngày anh sưu tầm bài thơ tặng tôi để bày tỏ tình cảm: Anh tự biết mình chẳng bằng người ta. Yêu con trai ngành Y - thiệt thòi đủ thứ. Nếu chọn anh, xin em đừng trách cứ. Bởi vì anh, sẽ mãi chính là “Bác sĩ”. Để giải phẫu tình cảm trái tim em. Mà không được cũng xin đừng thất vọng. Bởi dân ngành y coi bệnh nhân làm trọng. Bận trực ca, khám bệnh tối ngày. Nếu em đã trót đem lòng thương mến. Thì chớ có so bì việc ít gặp người yêu. Trai ngành y khác ngành ngoài vì nhiều lẽ? Anh bình thường theo cách rất... ngành Y Nếu em bận lòng bởi những nghĩ suy? Thiên hạ đồn "trai ngành Y ghê gớm lắm" Anh sẽ cười như cơn mưa đến sớm. Cốc nhẹ lên đầu khẽ mắng "đồ hâm!” Nghề Y của anh tuy phải thật tận tâm. Nhưng tình yêu chẳng hề nhỏ bé. Mỗi loài hoa tỏa hương vì một lẽ… Anh tự hào mình trai tráng học Ngành Y”… Anh tâm sự với tôi rằng, nghể y là nghề vất vả, suốt ngày bận rộn nên chúng mình gặp nhau lúc nào cũng vội. Anh cần một người vợ có thể cảm thông, thấu hiểu nghề y. Bây giờ, tôi đã học xong lớp liên thông Cao đẳng Dược Hà Nội và đang chuẩn bị là vợ của anh. Đôi lúc tôi có tủi thân vì sợ chồng vắng nhà thường xuyên nhưng hơn ai hết, tôi rất hiểu và thương anh những đêm mưa rét phải lao xe ra đường khi tiếng điện thoại reo thông báo rằng ở bệnh viện có người cần cấp cứu. Tôi thương anh giống như bố làm Bác sĩ, những bữa trưa đang quây quần bên gia đình, húp dở bát canh nóng, chiếc giày không kịp xỏ tất để chạy tới phòng cấp cứu làm nhiệm vụ tăng cường. Tôi thương anh.. những đêm suy nghĩ, trằn trọc vì vừa có bệnh nhân không qua khỏi. Thương cả cái thở dài của anh mỗi lần gặp phải ca bệnh khó. Tôi thương anh và tự hào với người chồng làm nghề y.