Antonio Rudiger đã chính thức nói lời chia tay Chelsea. Thông qua bài phỏng vấn trên The Players’ Tribune, trung vệ người Đức đã bày tỏ tình cảm cũng như gửi lời chào tạm biệt đến đội bóng chủ sân Stamford Bridge. Xin gửi tới các bạn những chia sẻ của anh. Xem thêm: https://lucky88.tv/news/detail/keo-chap-1-trai-nghia-la-gi-keo-chap-1-hoa-la-sao Antonio Rudiger Tôi không thích những lời chào tạm biệt, nhưng tôi sẽ cố gắng làm lời chào này trở nên thật đặc biệt từ sâu tận trái tim. Những danh hiệu mà tôi giành được ở đây chắc chắn là rất tuyệt vời. Nhưng điều khiến Chelsea trở thành một đội bóng đặc biệt chính là tình bạn. Chúng tôi không chỉ là những đồng đội. Rất nhiều chàng trai ở đó như N’Golo Kante, Kovacic, Ziyech, Lukaku là những người anh em của tôi. Đó là điều rất hiếm trong thế giới bóng đá. Và nếu có một khoảnh khắc gói gọn mọi thứ với tôi thì đó là khung cảnh trong phòng vệ sinh sau khi chúng tôi vô địch Champions League. Quả thực đó là mùa giải điên rồ với tôi. Tôi ghét nói từ điên rồ, nhưng làm gì còn từ nào khác để sử dụng nữa đâu. Chưa đầy 6 tháng trước trận chung kết, tôi đã ngấp nghé việc ra đi. Thời điểm đó tôi bị loại khỏi đội hình, và thậm chí không hiểu lý do vì sao. Đến một ngày chúng tôi có một cuộc họp và HLV trưởng nói đội bóng có chiều sâu đội hình lớn, và ông ấy thích sử dụng những người khác hơn tôi. Sau đó rất nhiều tin đồn xuất hiện. Tôi bị chửi bới thậm tệ trên mạng xã hội. Đó là giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp của tôi, và tôi vẫn giữ im lặng vì không muốn gây rắc rối cho CLB. Hãy thử tưởng tượng mà xem, liệu khi đó bạn có nói với tôi rằng chỉ trong vài tháng sau, tôi sẽ đá chính trong trận chung kết Champions League trước Man City? Thôi nào, điều đó là không tưởng vào thời điểm ấy. Nhưng khi bạn có khát khao thì không gì là không thể. Chính những người đang bị dồn vào đường cùng và không còn gì để mất là những người nguy hiểm nhất. Khi Tuchel trở thành HLV trưởng và trao tôi cơ hội, tôi như được cho một cuộc sống mới. Thực sự ông ấy đã làm ngay một điều mà tôi nghĩ nhiều HLV có thể học hỏi. Nó không liên quan gì đến chiến thuật hết. Ông ấy chỉ đến và nói: “Toni này, kể cho tôi nghe về cậu đi”. Ông ấy muốn biết khát khao và sự dũng mãnh của tôi đến từ đâu, và tôi kể ông ấy nghe về quá trình mình trưởng thành ở Berlin-Neukolln, tôi đã từng chơi bóng trên những sân bê tông đến nỗi những đứa trẻ lớn hơn gọi tôi là “Rambo”. Ông ấy hỏi về cuộc sống cá nhân tôi. Điều đó thực sự ấn tượng. Khi Tuchel trao tôi cơ hội, tôi tràn trề động lực và sau đó giữ chắc một suất của mình. Tôi lấy lại tinh thần và cống hiến 200% khả năng cho CLB, cho chiếc huy hiệu trên ngực áo dù người ta có nói gì về tôi đi chăng nữa. Với tôi, sau mọi thứ đã trải qua, Champions League chính là đỉnh cao. Khi Chelsea đối đầu Real Madrid ở bán kết, chúng tôi được coi là những vị khách. Mọi người nói chúng tôi còn quá non, còn đối thủ lại là Madrid. Nhưng chúng tôi đã thi đấu như một bầy mãnh thú bị đói. Đặc biệt ở trận lượt về tại Stamford Bridge. Chúng tôi thực sự đã thi đấu như một gia đình. Tỷ số chung cuộc là 3-1, nhưng nếu bạn hỏi tôi thì thực sự nó đã có thể là 5-1. Các chàng trai trẻ đã thi đấu như những người đàn ông trưởng thành ở sân khấu lớn nhất, đặc biệt là Mason. Cậu ấy quá giỏi, thực sự giỏi. Tinh thần cậu ấy đỉnh cao. Đôi lúc tôi tự hỏi “anh chàng này trẻ đến thế sao?” Cái cách cậu ấy di chuyển, cách cậu ấy chăm sóc bản thân không giống người 23 tuổi. Trước Madrid, cậu ấy chơi quá xuất sắc và cuối cùng chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra. Những vị khách đã chiếm ngôi vương. Với tôi, lọt vào trận chung kết Champions League sau tất cả những gì đã trải qua, và sau một quãng thời gian dài thi đấu không có người hâm mộ vì COVID, thực sự là điều không tưởng. Tôi nhớ cái đêm trước trận chung kết, chúng tôi ở khách sạn tại Porto. Tôi, N’Golo, Zouma và Ziyech đi cầu nguyện sau bữa tối. Thông thường sau khi cầu nguyện xong, chúng tôi sẽ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng khi ấy tất cả đều rất tập trung và bầu không khí thực sự yên lặng. Tôi nhớ bọn tôi mặc bộ đồ thể thao mà trên ngực có khâu ngày diễn ra trận chung kết: 29/5/2021. Antonio Rudiger Chúng tôi nhìn nhau và nói: “Inshallah, ngày mai chúng ta sẽ là nhà vô địch”. Sau đó chúng tôi chúc nhau ngủ ngon và đi ngủ. Khi tôi trở lại phòng, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn. Đó là một đoạn video. Tôi bấm vào và thật bất ngờ đó là những lời chúc từ bạn bè, gia đình ở quê nhà. Ngay lập tức tôi trở nên hoàn toàn bình tĩnh. Mọi áp lực bỗng dưng biến mất. Đó chính là lời nhắc nhở hoàn hảo cho tôi rằng điều gì mới thực sự quan trọng trong đời. Ở nơi tôi xuất thân, áp lực không phải về bóng đá. Áp lực ở đó là không biết ngày mai sẽ ăn gì. Mỗi khi tôi cảm thấy áp lực nhỏ nhất khi xỏ giày trước mỗi trận đấu, tôi lại nghĩ về một ký ức cụ thể nào đó và ngay lập tức lấy lại trạng thái bình yên. Lần đầu tiên tôi trở lại Sierra Leone cùng bố mẹ sau cuộc nội chiến, chúng tôi ngồi taxi từ sân bay và bị tắc đường. Chúng tôi cứ ngồi đó, không nhúc nhích được và nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những người đang không có đồ ăn thức uống. Tất cả bọn họ đang ngồi bên lề đường bán trái cây, nước, quần áo,… cho những người đi ra từ sân bay. Chính ở khoảnh khắc đó tôi đã hiểu vì sao bố mẹ không bao giờ gọi khu chúng tôi sống ở Berlin là “khu ổ chuột”. Họ luôn nói đó là thiên đường. Và cho đến khi tới Sierra Leone, tôi mới hiểu góc nhìn của họ, bởi có một anh chàng đến xe của chúng tôi để bán bánh mì. Anh ấy nhìn thực sự quyết tâm, chúng tôi nói “Không, không. Chúng tôi có rồi”.