Francesco Totti, “Ông hoàng thành Roma”, từ chối các CLB lớn nhất thế giới, để dành cả sự nghiệp thi đấu cho AS Roma, từ năm 1993 đến 2017. Xem thêm: ty le ca cuoc bong da Trong cuốn tự truyện “Un Capitano” với chấp bút của nhà báo Paolo Condo xuất bản năm 2018, Totti kể về hành trình dẫn dắt Roma giành Scudetto năm 2001. Trong lịch sử, đội bóng này chỉ mới 3 lần vô địch Italy, 1942, 1983 và 2001. “Các cậu giấu gái ở đâu?” Napoli. Ngày 9/6/2001. Tối hôm trước trận đấu, 30 độ C. Trước vòng đấu áp chót Serie A, AS Roma 71 điểm, Juve 67 điểm. Một đám cưới đang được tổ chức tại khách sạn nơi chúng tôi ở, đây là một sai sót về tổ chức. Vì quy tắc mà HLV Capello đặt ra trong mỗi trận trên sân khách là toàn đội phải được cô lập một cách tuyệt đối. Không ở chung với khách khác. Những năm đầu tiên của tôi ở Serie A, không có gì lạ khi một số cô gái tìm cách lẻn vào khách sạn để tìm kiếm một cuộc phiêu lưu tình ái với cầu thủ bóng đá ít nhiều nổi tiếng. Mourinho sẽ rời AS Roma, ngồi ‘ghế nóng’ Chelsea hoặc PSG Thế chân tường của Inter Milan Totti giành Scudetto duy nhất trong sự nghiệp thế nào - Bóng Đá Những nhân vật chính làm nên mùa giải lịch sử của AS Roma: Batistuta, HLV Capello, chủ tịch Sensi và Totti. Tối hôm đó, HLV đã rất lo lắng. Tôi hiểu điều này bởi vì tại quán bar của khách sạn, sự tiếp xúc giữa cầu thủ chúng tôi và khách dự tiệc cưới, trong đó có một số cô gái đẹp, là điều không thể tránh khỏi. Xin chữ ký, chụp ảnh chung, trao đổi vài câu chuyện cười. Nhưng theo một cách hoàn toàn trong sáng. Tin tôi đi. Kể từ mùa giải trước đó, Capello đã đưa hai nhân viên bảo vệ canh hai đầu hành lang lầu khách sạn đội bóng nghỉ. Họ đứng canh cả đêm, và không cầu thủ nào dám giở thủ đoạn qua mặt họ. Lúc đó, tôi còn độc thân, nếu có chuyện tôi mang gái lên phòng, 17 năm sau tôi nói ra chuyện này thì cũng chẳng sao. Nhưng sự thật là không có gì xảy ra khi đó hết. Tối hôm đó, chúng tôi gần như cùng nhau lên phòng, chúng tôi chiếm toàn bộ tầng 8. Trước khi đi ngủ, chúng tôi hít thở không khí mát mẻ trên sân hiên nhìn ra Castel dell'Ovo. Một địa điểm tuyệt đẹp. Tôi ở cùng phòng với Rinaldi, một anh chàng dễ thương, người Roma giống tôi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Tempestilli, người quản lý đội bóng, đang cố gắng làm cho tôi hiểu điều gì đó bằng ánh mắt của anh ấy. Tôi không có thời gian để hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra thì Capello bước ra từ phía sau anh ấy, tiến vào phòng trong cơn thịnh nộ. “Các cậu giấu gái ở đâu?” “Thưa ông, ông đang nói gì vậy? Không có con gái...” “Nhưng tôi chắc chắn là có” Việc tìm kiếm không kéo dài, vì căn phòng chỉ rộng 20 mét vuông. Capello mở tủ quần áo, kiểm tra phòng tắm, thậm chí nhìn xuống gầm giường. Không có gì, tất nhiên. Tôi cố đùa bằng cách nói với ông ấy: “Có lẽ họ nhảy khỏi lầu rồi”. Nhưng ông ấy thậm chí còn tức giận hơn. Capello cay cú vì bị ai đó báo tin giả lừa gạt. Sau rất nhiều năm, tôi cũng muốn biết đó là ai. Nhưng rõ ràng Capello cũng rất căng thẳng khi mùa giải kết thúc. Ngày hôm sau, chuyến xe buýt đến SVĐ San Paolo vượt quá 50 phút so với dự định. Chủ nhật đó rất đặc biệt, bao gồm cả sự tuyệt vọng của các CĐV Napoli. Nếu chúng tôi thắng, họ sẽ xuống hạng. Amoruso mở tỷ số cho Napoli. Chúng tôi gỡ hòa 5 phút sau, từ quả phạt góc của tôi, Batistuta ghi bàn. Bất chấp cái nóng ngột ngạt 35 độ C, tôi chơi một trong những hay nhất của mình, bạn có thể thấy có một khao khát bị kìm nén từ lâu trong tôi. Bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1 đến từ một đường chuyền của Cafu, tôi hãm bóng bằng ngực và tung cú vô-lê chân phải. Khi chúng tôi chỉ cách Scudetto có 9 phút thi đấu, Pecchia sút phạt, bóng xuyên qua hàng rào, gỡ hòa 2-2 cho Napoli. Các cầu thủ xếp hàng rào đã sai lầm. Họ nhảy sang hai bên, tách ra một kẽ hở lớn ở giữa và bóng bay thẳng vào chỗ đó. Sau bàn gỡ 2-2, Capello gọi Montella tới để vào sân. Họ đã tranh cãi gay gắt, Montella còn đá chai nước, rồi mới vào sân thay người. Montella muốn được vào sân từ trước đó, chứ không phải sau khi chúng tôi bị gỡ. Montella đã có cơ hội rất lớn để trở thành người hùng. Cú sút của anh ở khoảng cách chỉ có 4 m so với khung thành đi trúng người thủ môn Mancini. Tiếng còi kết thúc. Tôi nếm trải vị đắng, rất cay đắng. Và trong phòng thay đồ, tôi và các đồng đội phải giữ Capello và Montella cách xa nhau. Vậy là Roma 72 điểm, Juve 70 điểm, cuộc tranh Scudetto tồn tại đến vòng cuối cùng. Và tôi không thích điều này chút nào.